Chương 115

Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương

12.279 chữ

17-12-2022

Gần Học viện Mỹ thuật Trung ương có một quán cơm nhỏ, trên ô cửa sổ kính có dán băng keo đỏ, có thể thấy rõ ràng hai chữ “Thực đơn”. Nhìn qua ô cửa kính có thể nhìn thấy rõ dòng xe chạy không ngừng trên đường.

Có người đang dựa cửa sổ, người nọ không ngồi ngay ngắn, cúi đầu hí hoáy với điện thoại di động một lúc. Cậu mặc áo phông để lộ ra một phần gáy, đường cong lưu loát, khớp nối xương gồ lên, một đoạn dây đen thò ra từ trong cổ áo.

Hứa Thịnh gửi tin nhắn cho Thiệu Trạm xong, ngẩng đầu lên.

Đúng lúc chai rượu của nam sinh đối diện “rầm” một phát nện xuống.

“Suýt chút nữa tôi tưởng mình không đỗ!” Nam sinh đỏ mặt nói.

“Rầm”, chai rượu rơi xuống. Đây là một âm thanh khác.

“Người anh em, tôi cũng thế!” Người tiếp lời là Khang Khải.

Khang Khải ngồi bên cạnh Hứa Thịnh, uống ba chai rượu rồi, bây giờ vô cùng chóng mặt: “Tiếng Anh quá đáng sợ, tôi chỉ thiếu một điểm nữa thì cũng thi rớt thôi…Tôi thật sự không dám tưởng tượng.”

Nhóm sinh viên năm nhất mới vào Đại học tụ họp, trưởng nhóm tổ chức một buổi chào đón tân sinh viên đến Học viện Mỹ thuật Trung ương.

Muốn mượn cơ hội để mọi người đến từ khắp nơi làm quen nhau.

Khang Khải khác chuyên ngành với cậu, đúng hôm có điểm chuẩn tiếng Anh đã gọi điện thoại cho cậu khóc rất lâu. Hứa Thịnh an ủi vài câu, Khang Khải khóc nói: “Đúng rồi, anh mau đưa điện thoại đi, đúng, bạn trai anh đấy, hôm nay nhất định em phải gọi anh ấy một tiếng ba. Không có anh ấy không có em… Em, ợ, Khang Khải của hôm nay!”

S: Đang ăn cơm bên ngoài, chào đón tân sinh viên, khoảng hơn 9 giờ sẽ kết thúc.

Bạn trai: Đừng uống rượu.

Hứa Thịnh nhận được tin nhắn thì bật cười, nhét điện thoại vào trong túi, dựa lên cửa sổ, lúc này trên bàn cơm đã đến phần tự giới thiệu bản thân. Khang Khải đẩy cậu: “Đến anh kìa.”

Hứa Thịnh vừa mới đứng lên, trên bàn ăn lập tức ồn ào.

Chẳng có lý do nào khác, Hứa Thịnh này còn chưa nhập học đã làm dậy sóng diễn đàn của trường.

Thi vào Đại học với số điểm cao, ngoại hình bắt mắt, từ ngày đầu tiên xuất hiện ở cổng Học viện Mỹ thuật Trung ương đã khiến diễn đàn nổ tung: Trong mười phút, tôi cần tin tức về cậu ấy.

Rất nhanh đã có người trả lời: Người chị em, tôi tới đây. Chuyên ngành tạo hình, Hứa Thịnh.

-Con bà nó chứ cái ngoại hình này??

-Vừa mới cảm khái một câu giá trị nhan sắc thần tiên, không ngờ còn là thần tiên thật…Ngoại hình như thế còn đỗ cả chuyên ngành biến thái nhất.

-Ai thi trượt ngành tạo hình năm đó giống tôi thì giơ tay lên.

-Giơ tay, đâu phải không qua mà vốn dĩ hoàn toàn không dám đăng ký.

-Hơn nữa thành tích lớp văn hóa của cậu ấy cũng rất cao…

Người đối diện muốn rót rượu cho cậu, cũng thành thật gọi cậu một câu: “Học bá! Nghe nói điểm chuyên ngành của cậu đứng thứ nhất, ngay cả thành tích lớp văn hóa cũng đứng nhất nhì trong ngành.”

Hứa Thịnh lần đầu được người ta gọi là học bá: “…”

Đúng là thành tích thi Đại học của Hứa Thịnh không tệ, hai môn phát huy bình thường, hai môn vượt xa phát huy bình thường, là một trong những tân sinh viên sáng giá vượt qua được bài thi chuyên ngành tạo hình khó khăn.

Cậu có thể đạt được thành tích này cũng là nhờ công sức dạy kèm không nhỏ của bạn trai.

Mặc dù Thiệu Trạm không tham gia thi Đại học nhưng một người xuất chúng đã kéo một sinh viên nghệ thuật tiến bộ, tiện thể kéo luôn cả lớp 7 lên.

Điểm trung bình thi Đại học của lớp 7 phá vỡ lịch sử của Lục Trung Lâm Giang, Mạnh Quốc Vĩ chỉ hận không trao được cờ thưởng cho Thiệu Trạm.

“Hứa Thịnh”, Hứa Thịnh không nhận rượu, đứng dậy lấy từ bên cạnh một chai nước suối, mở nắp chai nói, “Quá khen rồi, không lợi hại thế đâu. Rượu này tôi không uống, người yêu tôi dặn không được uống rượu.”

Khang Khải cực kỳ không ngờ tới buổi chào đón tân sinh viên cũng có cơm chó để ăn: “…”

Đề tài trên bàn cơm luôn thay đổi rất nhanh, một câu “người yêu” của Hứa Thịnh đã dập tắt ánh sáng trong mắt các nữ sinh viên. Cậu định ngồi thêm một lát rồi về, không ngờ trước khi đi còn nghe được tin đồn về bạn trai trên bàn cơm: “Các cậu nghe tin về thí sinh được tuyển thẳng bên Bắc Đại chưa? Huhu cậu ấy đẹp trai lắm luôn, gương mặt này vừa xuất hiện chắc chắn sẽ gây ồn ào với giáo thảo được bình chọn năm ngoái mất.”

Khoảng cách giữa hai trường không xa lắm, 16 cây số, ngồi xe chỉ mất chục phút đi đường thôi.

Khoảng cách gần, tốc độ lan truyền tin tức cũng rất nhanh.

Hai chữ Thiệu Trạm truyền khắp trường bọn họ.

“Tôi cũng nghe nói, bây giờ trên diễn đàn trường bọn họ đang có một đống lời tỏ tình.”

Hứa Thịnh vốn đang rất bình tĩnh, nghe xong câu này thì bình tĩnh không nổi. Cậu ngồi rúc lại một bên lên diễn đàn Bắc Đại, đúng là trang đầu tiên đã có một đống bài đăng bày tỏ, chính là cái kiểu ảnh tự chụp: xx khoa xx, người khiến tôi hứng thú là…

-Người chị em thật là dũng cảm!

-Mặc dù thế nhưng mà cậu ấy hình như chẳng quan tâm đâu, tôi không dám đến gần, trong phạm 10 mét cũng lạnh đến nghẹt thở.

Thiệu Trạm nổi tiếng là lạnh lùng, đi đến đâu lạnh đến đó, ngay cả người của lớp 7 và người quen của cậu thi thoảng cũng bị sự lạnh nhạt này ảnh hưởng đến.

Chủ thớt đúng là rất dũng cảm, câu trả lời cuối cùng cũng là một lời bày tỏ: Tối nay chào đón tân sinh viên, nghe nói cậu ấy cũng đi! Các chị em, xông lên!

Hứa Thịnh đọc xong, tắt bài đăng, nhắn tin cho Thiệu Trạm: Bên anh cũng chào tân sinh viên à?

Thiệu Trạm trả lời rất nhanh: Đang ăn cơm.

Thiệu Trạm không thích tham gia những hoạt động này lắm, bị các thầy trong khoa kéo đi, không có sự lựa chọn nào khác, cũng không tìm được thời cơ thích hợp để chuồn đi.

Hứa Thịnh hỏi xong bọn họ chào tân sinh viên ở đâu, sau đó không thấy trả lời lại.

Thiệu Trạm tưởng cậu bận rộn, mãi đến nửa tiếng sau, người bên cạnh gọi món, không bao lâu cửa phòng lại bị gõ tiếp vài cái————-“Mời vào”, bạn học kia nói, “Thức ăn này lên nhanh thế?”

Người đẩy cửa bước vào không phải nhân viên phục vụ.

Trong tình huống nhiều người náo nhiệt thế này, Hứa Thịnh vẫn không hề có cảm giác mình như người ngoại quốc, giống như cậu thật sự vốn là tân sinh viên năm nhất của Bắc Đại vậy. Cậu đi đến đặt đĩa hoa quả vừa được người phục vụ cắt lên bàn ăn: “Vừa thấy nhân viên phục vụ đi ngang qua nên tiện thể mang vào luôn.”

Đến khi Hứa Thịnh ngồi xuống bên cạnh Thiệu Trạm mới có người kịp phản ứng: “Cậu là?”

“Người thân”, Hứa Thịnh nói xong dừng một chút, còn nói, “Anh ấy là…anh tôi.”

Mặc dù không hề nề hà việc nói thẳng là bạn trai, nhưng trong trường hợp mọi người còn chưa quen nhau nên cũng chưa cần thiết phải nói rõ.

Thiệu Trạm ngồi ở trung tâm bàn ăn, sau khi cởi áo đồng phục ra thì cả người còn lạnh hơn, gỡ bỏ những quy củ gò bó ban đầu càng khiến cho người ta không dám đến gần: “Sao em lại đến đây?”

Trên bàn rất náo nhiệt, nhưng âm lượng của Thiệu Trạm rất nhỏ.

Hứa Thịnh đặt ngón tay lên ly thủy tinh, nói bên tai cậu: “Tin đồn của anh cũng lan truyền đến tận trường em rồi, em đến xem thử có bao nhiêu tình địch ở cái bàn này.”

Thiệu Trạm không biết cậu đang nói gì: “Tình địch nào?”

“Trên diễn đàn trường anh đấy”, Hứa Thịnh nói, “Chẳng phải có người muốn tỏ tình với anh sao?”

“…”

Thiệu Trạm định nói ngay cả tên người đó anh còn không biết, sao mà coi là tình địch được.

Hứa Thịnh rất thẳng thắn nói tiếp: “Đương nhiên đây chỉ là mượn cớ thôi, chào tân sinh viên trường bọn em quá nhàm chán nên sang xem anh thế nào.”

Trước khi đến đúng là Hứa Thịnh nghĩ như vậy, nhưng cậu càng không biết nói chuyện với một nhóm người học bá————–trò chuyện chưa được vài câu đã toàn học thuật, hoàn toàn khác hẳn với tổ hợp những học tra gào khóc thê thảm “suýt chút nữa thì không đỗ” bọn họ.

Người đối diện Thiệu Trạm nói: “Tôi cũng được tuyển thẳng, ầy, nói thật nhé, quá nhàm chán luôn. Hâm mộ những bạn thí sinh thi Đại học lắm, thật ra lúc ấy tôi cũng muốn từ bỏ tư cách tuyển thẳng để tự đi thi cơ.”

“…”

Mẹ nó chào đón tân sinh viên mà phát biểu cái quỷ gì đây?

Hết lần này đến lần khác có không ít người phụ họa: “Đúng là chán thật, nếu không phải mẹ tôi ngăn lại, tôi cũng muốn thi Đại học lắm chứ.”

Học tra xịn xò Hứa Thịnh lại bị chấn động.

Hứa Thịnh chỉ có thể chuyển hướng sang bên nữ sinh, đề tài của nữ sinh cậu vẫn có thể tham gia được, ngoại hình đẹp, còn khéo ăn khéo nói, trò chuyện dăm ba câu là có thêm vài ba người bạn.

Một đống tin nhắn của Khang Khải còn chưa được đọc.

Khang Khải: Bọn em ăn xong rồi nè, anh về thì về thẳng ký túc xá luôn nhé.

Khang Khải lại nhắn: Này, lên Đại học rồi không còn gọi là yêu sớm đâu, trên bàn ăn để ý người nào thích hợp với em đi.

Hứa Thịnh gửi một danh sách bạn tốt vừa thêm: Được, thêm được cả một bàn rồi đây này.

Khang Khải khiếp sợ số lượng này: Rốt cuộc anh qua đấy làm gì?

Hứa Thịnh: Có người mơ mộng đến người yêu tôi, đến tuyên bố chủ quyền.

Khang Khải: Với quá khứ chiêu phong dẫn điệp của mình, chiến lược của anh chính là biến tình địch của mình thành tình địch của bạn trai mình đúng không?

Hứa Thịnh: …

Cuối cùng vẫn là Thiệu Trạm không nhìn nổi, lôi cậu rút lui sớm: “Xin lỗi, em ấy còn phải về trường sớm, các cậu ăn trước đi, tôi đưa em ấy về.”

Cho đến khi hai người đi ra ngoài, tại cửa, tay Thiệu Trạm rất tự nhiên sửa sang lại đầu tóc cho Hứa Thịnh. Có người đã nhận ra sự bất thường, thật ra hai người chỉ cần ngồi gần nhau thôi, cho dù không cố ý qua lại nhưng cảm giác vẫn không giống với người khác: “Anh em….Tình cảm anh em bọn họ tốt thật đấy.”

Trên đường trở về, Hứa Thịnh nhớ ra một chuyện: “Hôm qua lão Mạnh nhắn tin hỏi em đã đến trường chưa, anh nhận được chưa?”

Thiệu Trạm “Ừ” một tiếng.

Mạnh Quốc Vĩ nhắn tin riêng cho từng người, phần lớn bọn họ không thi ở thành phố A, đều phải ngồi tàu hỏa đến thành phố khác, mở ra một hành trình mới trong cuộc đời. Vị cha già này gửi lời chúc phúc, cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm: Lâm Giang mãi mãi tự hào về các em.

Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, các học sinh lớp 7 vốn đã rất căng thẳng, Mạnh Quốc Vĩ tập hợp làm công tác tư tưởng cho bọn họ, sau đó bằng mắt thường cũng thấy được vị chủ nhiệm lớp này còn căng thẳng hơn cả bọn họ: “…”

Mất ngủ, trong giờ học tính sai bài thi, thậm chí căng thẳng đến mức nhầm lẫn thời gian.

Khiến bọn Hầu Tuấn phải đến an ủi ngược lão Mạnh: “Thầy ơi, không sao đâu, đừng quá căng thẳng.”

Hứa Thịnh ở cuối hàng nói: “Đúng vậy lão Mạnh, chẳng phải chỉ là một kỳ thi thôi sao? Sao mà phải căng thẳng, năm nay không được thì sang năm thi tiếp.”

Mạnh Quốc Vĩ: “…Sang năm cái gì mà sang năm! Nói linh tinh cái gì đấy, thầy cũng không muốn năm sau phải gặp lại đám nhóc bọn em đâu.”

Mạnh Quốc Vĩ đã lên lớp buổi cuối cùng, cũng là lần cuối cùng đọc từng tên mỗi người trên bài thi được phát, lần này ông đọc rất chậm: “Hầu Tuấn, Đàm Khải, Viên Tự Cường, Thẩm Văn Hào, Cao Chí Bác, Khưu Thu…Hứa Thịnh, Thiệu Trạm.”

Ngày tốt nghiệp hôm đó, ánh mặt trời ấm áp.

Bọn họ đứng bên cạnh bức tường được vẽ, lấy bức tường làm nền, một đám người đứng nô đùa thành mấy hàng. Thiệu Trạm gọi một tiếng “Qua đây”, Hứa Thịnh bị cậu kéo ra hàng sau, khoảnh khắc tốt nghiệp được chớp lại trong nháy mắt.

Lúc Hứa Thịnh về ký túc xá đã không còn ai ở đó, đoán chừng là chào đón tân sinh viên nên sau khi kết thúc đi tiếp tăng hai. Mấy bạn cùng phòng với cậu đều rất có cá tính, dán hết trong phòng toàn là poster. Mấy ngày nay Thiệu Trạm bận làm thủ tục nhập học, còn chưa qua thăm phòng của cậu.

Hứa Thịnh ngồi trên giường, dựa lên cửa sổ.

Rõ ràng không uống rượu nhưng vẫn bị gió thổi đến phiêu phiêu. Tự dưng cậu nhớ lại câu nói “tương lai nói sau” vào thời điểm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học.

Dường như cũng chẳng cần nói gì thêm khi bước vào tương lai.

Hứa Thịnh nắm lấy cổ áo Thiệu Trạm, ngửa đầu lên, một tay khác vòng qua sau lưng Thiệu Trạm, đặt tay lên gáy cậu ấy, mượn lực để cậu ấy cúi đầu xuống———–trong lúc răng môi quấn quít, cậu nếm được một chút hương rượu.

Bạn cùng phòng của Hứa Thịnh không mang theo chìa khóa, lúc Hứa Thịnh ra mở cửa, cổ áo vẫn còn xộc xệch, áo quần cũng thế, nhưng không kiêng kị gì cả.

Bạn cùng phòng quan sát Hứa Thịnh rồi nhìn sang cái người đang ung dung thong thả đứng dậy từ trên giường cậu đi ra cửa, thấy lúc anh chàng đẹp trai kia dừng ở cửa còn đưa tay chỉnh cổ áo giúp cậu: “Mặc xong rồi, anh về đây.”

Bạn cùng phòng: “Đây là?”

Hứa Thịnh thả lỏng chốt cửa: “Người yêu.”

Bạn cùng phòng ngây ngô “Ồ” một tiếng.

Hứa Thịnh đã tự nói mình có người yêu trong buổi chào đón tân sinh viên, bọn họ còn chẳng tin là thật.

Hiểu rồi, hóa ra có người yêu thật.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!